Chuyện chỉ có thế mà cũng kể:

Một ngày nọ, xưa và xa xưa lắm có một anh chàng nổi tiếng ở xứ abõnevăng về sự thông minh là không ai sánh bằng, Anh đi đến đâu ai cũng đều chú ý và muốn hỏi ý kiến của anh về vấn đề mình gặp phải và đang đau đầu và mọi câu trả lời hoặc giúp đỡ của anh đều làm mọi người hài lòng. Một hôm chàng đến xứ note gần đó, đang đi chàng gặp một người qua đường, 30s nhìn đối tượng chàng bước lại gần và nói:

 

Xin chào!

Tôi đoán là anh ở đây và anh đang đi buôn chuyến ở abõnevăng. Vậy tôi khuyên anh đừng đi nữa vì anh sẽ bị lỗ vốn đấy.

Người qua đường mới ngạc nhiên: Ủa non! có phải None rẩngocphỉe đó không? Rất vui được gặp anh. Sao anh biết tôi ở đây đang đi buôn và sao anh nói tôi lỗ khi mà tôi còn chưa đến nơi và anh có biết tôi buôn gì đâu?

Tôi biết chứ vì thứ nhất và cũng thật dễ hiểu như anh thấy đấy từ đây đến abõnevăng anh phải mất thêm 3 canh giờ như thế thì chợ không còn đông. Thứ hai anh vận chuyển bằng xe ngựa mà anh phủ bạt như thế kia thì hàng hóa của anh sẽ héo. Thứ ba anh chỉ đi một mình vì thế anh lại mất thêm thời gian cho việc bán hàng và chính vì thế bán không nhanh và anh phải ở lại. Thứ tư anh đánh giá về giá trị của hàng hóa quá cao nên anh mới ung dung như thế này, thứ năm anh không biết thời tiết của abõnevăng đang nóng bức do đó anh không đặc biệt, thứ sáu alonte không có cho ai thứ gì ra về mà không để lại, thứ bảy anh quá nhân từ và quá chăm chú khi anh đưa tôi chai nước khi mà anh còn biết khi anh sẽ lỗ

Hì thứ tám là tôi biết mình gặp được anh. anh cho tôi lời khuyên được không Non

Tôi sợ là lời khuyên của tôi anh không nghe thôi. Đó là quay lại abõnevăng cùng tôi và anh sẽ lãi.

Ôi không được tôi nhất thiết phải đi vì cho dù thế nào tôi cũng lãi. Vì tôi đã gặp anh vì tôi còn...

Vậy mà cũng nói . Chúc may mắn. Cảm ơn vì cái này.

Anh cũng vậy chào anh.

... Chuyện vậy cũng kể

Phì sột soạt sột soạt

Tiếng xe lăn bánh và tiếng bước chân người xa dần một khuôn mặt xinh xắn xuất hiện sau lùm cây oliu nàng đang trăn châu gần đó hay đang làm gì? vì sao tiếng cười hay... lại phát ra từ đó không ai biết bởi một người biết đó là chính nàng.

Rồi nàng bước theo sau Non để lại sau lưng công việc đang dở dang của mình. Chuyện vậy cũng kể nàng phân vân đắn đo vì nếu về xứ của nàng thì nàng gặp được Non làm quen với chàng nhưng gặp gia đình hay người quen thì có phải là hỏng không ? phân vân nhưng chân nàng vẫn bước đi vì nàng cũng có điều cần hỏi Non nổi tiếng thông minh không ai sánh bằng. Chân nàng bước nhanh hơn gấp gáp vội vàng mong đuổi kip chàng sớm nhưng tới nơi thì trời đã tối rồi nhanh quá vậy là sẽ gặp nhưng bắt đàu như thế nào nhỉ, Thướt qua Non với sự vội vàng thể hiện còn vương trên tóc . Đột nhiên nàng quay lại nhìn Non, ánh sáng le lắt 2 người hình như biết nhau. Phải làm thế Ôi xin chào!

Chào Anh có phải anh là .... Vâng cô là Little làm bao người biết đến vì sự dịu dàng đó không sao điều gì đang làm cô lo lắng vậy. Có phải cô có việc dở dang tôi rấ vui được giúp cô cô có đồng ý không Little

Uh sao anh biết tiếng thở nghe đã bớt nặng . Little lấy lại phong thái thường ngày rồi cô trả lời bằng một câu hỏi

Anh có thể giúp tôi làm một việc này không cắt cỏ nhưng không dùng kéo, Mang cỏ cho tằm nhưng không dùng tay, cho tằm ăn nhưng không đi lại, Đi về nhà mà không phải giải thích lý do cửa vẫn mở. Và anh có biết tôi đang đi đâu không.

Nhanh chóng Non nói : Cắt cỏ không dùng kéo thì dùng thì bạn tháo kéo thành hai uốn cong đầu kéo thành liềm. Mang cỏ mà không dùng tay bạn đưa cỏ vào thúng và deo trên vai Cho tằm ăn nhưng không đi lại bạn đổ cỏ vào một máng có những con lăn. Đi về nhà mà không không phải giải thích lý do của vẫn mở vì bạn đâu cần trả lời bởi cửa đã đóng khi bạn bước chân về nhà. Có đúng không Little.

Phì

? sao cô cười . Tôi nói gì đó không pải  hay sao;

Ơ không Anh nói đúng lắm chỉ tại câu hỏi của Little ngu ngốc quá đấy thôi. Không biết sao anh lại có nhiều câu trả lời cho nhiều vấn đề đến như vậy? Nhưng lẽ ra... ... Anh cũng phải có câu hỏi cho mình chứ?

Vâng thưa cô Tôi có rất nhiều câu hỏi và tôi rất muốn hỏi cô hiện tại đây. Tôi có thể nói chuyện với cô hôm nay về con đường phía trước của tôi và đặc biệt là con đường sau đó như thế nào khi mà tôi đã đi qua không?

Vâng tôi sẽ tìm câu trả lời. Chỉ e không biết khi đó phải nói với anh như thế nào nữa. Ah anh đã đến note cũng muộn rồi anh có muốn qua nhà tôi (! Mình không muốn anh ta qua nhà chút nào Mình còn phải quay lại đã) ở gần đây không? Ba mẹ và chị tôi rất muốn được gặp anh nói chuyện và rất nhiều câu cần hỏi anh đấy . Anh vui long chứ

Ngắt lời cô : Không được, hôm nay thì không được rồi ! Cô ghi địa chỉ ra đây nhá. Tôi sẽ đến. (..) Được rồi. Tôi đã hẹn một cuộc hẹn tại Note vào ngày hôm nay, Mai tôi sẽ về  Abõnevăng có quá nhiều việc đang chờ tôi làm tôi không còn biết làm sao nữa đó thưa cô.

Rất vui được gặp cô.

Rất vui gặp anh.

None tiếp tục đi về phía trung tâm thị chấn đông đúc mà anh không biết rằng anh đã bỏ qua một dịp hiếm có trong cuộc đời mình. Mọi thứ thật khó khăn đang chờ anh.

Còn Little nhanh chóng quay lại công việc còn đang chờ cô và cô cũng không biết rằng mình đã lỡ một dịp. Mọi thứ thật khó khăn. "Khi bạn nhận ra một điều gì đó có ý nghĩa thực sự trong cuộc đời bạn thì khi đó đã muộn rồi"

Trong đêm tối ánh đèn leo lắt. Nhận ra rằng tìm một địa chỉ mang tên Con cua xứ Note một quán bán đồ lưu niệm hiếm có của xứ Note lại dễ đến thế, bất giác None chép môi: Chậc

Vì đâu nên chuyện . Vì đau bất giấc bật tiếng kêu đó. Anh hiểu và mọi người đều hiểu và cũng không ai hiểu là vì đâu chỉ là vì đau . Anh đau lưỡi nên anh nói vậy chăng biết sao.

Trong quán có một vài người đang bận bịu ngắm ngiá những mốn đồ trên tay. Trông dáng vẻ đểu là những người sành sỏi trong xem đồ . Họ bàn tán về các món hàng bày bán . Phía chính giữa sảnh là một Nam nhân nhìn trông rất bụi bặm và ngèo nàn như thể anh ta vừa từ trong nhà kho lâu ngày chui ra vậy tên anh ta là Xeco nhà doanh nghiệp khóe nhất xứ Nhonaha. Non đến gần nhè nhàng và vỗ lên vai Xeco: Chào nhá. Dạo này trông anh có vẻ rỗi việc phải không bụi bặm qúa rồi Xeco ơi

Oh ai thế này! lâu Quá không gặp Non , Anh đã đến . Tôi đang đợi anh đến mòn món đồ này đây . Đó là tác phảm làm từ nhựa thông đấy, Rất tinh xảo để bảo quản nó như thế này được quả thật là khó.

Vâng nhất là cái bàn tay chai sần của anh đã làm nó bóng lên không ít rồi đây(tếu táo một lúc) Anh có món đồ tôi cần chứ... bất giác Non đi vào vấn đề chính.

Có rồi . Tôi đã phải rất mất công để tìm ra nó nó đây, Nó là của anh: Nói xong Xeco lấy từ trong túi áo của mình ra một vật phẩm với hình thù kỳ quái có đế ngang và một vòng tròn, trong vòng tròn có một hình bàn tay trái mầu ngọc bích trên bàn tay có một quấn sách và một trước bút. Nó dùng để làm gì Non tìm mua nó để để làm gì. Chắc phải có điều gì bí mật ghê gớm lắm điều đó thể hiện trên nét mặt của Xeco. Anh muốn nghe lời giải thích của None ; Nhưng không! None cầm tấm thiếp trong tay gửi  trả lời cho Xeco một vấn đề mà anh quan tâm coi như trả cho vật phẩm  rồi 2 người rời bước khỏi con cua tới lũ quán Lactro dùng cơm tối. Trong bữa ăn họ chỉ nói về một số những điều nổi lên ở xứ Note ...

Ngày hôm sau:.. Lạc trọ như có điều mách bảo vô số người đứng trật kín bên ngoài của ra vào ai cũng muốn được cảm ơn None vì sự giúp đỡ hoăc đuợc trông thấy anh đa số trong số họ đều là người nghèo khó. Tội nghiệp

None bước ra chào bà con và chúc họ một ngày tốt lành nói dăm ba câu chuyện không vào đâu rồi anh rẽ đám đông để ra ngoài Một cô bé chạy đến và đưa cho Anh một gói sôi và nói chú chưa ăn sáng của chú đây.

Cháu tinh đấy cháu bé ah. Nói rồi anh thản nhiên ăn uống ngoài phố . Một chuyện mà anh chưa từng làm.

Chú giúp cháu với nói rồi cô bé cũng kéo tay None buộc chân anh phải bước theo cô " Lỡ chân lữ khách đành theo bước, Cái gì phía trước cái gì đây"

2 Người một trẻ một già cứ thế đi ra phía ngoài ô tới một điền viên vô cùng tuyệt nhưng ai nhìn vào cũng đều có một điểm kỳ quái xung quanh căm nhà không có lấy một lối vào nó được bao bọc bởi một hàng cây Zizac ma trận chủ nhân của điền viên này không có ở đây chỉ có một vài người trông nom không biết đã bao lâu rồi nó vẫn như thế. Vậy kỳ quái là ở chỗ không có đường để vào

Đập ngay vào mắt của khách lữ hành ngay trên con đường của đường vào Điền viên có bảng chữ "Hãy đi ra bàng đôi chân trần, nếu bạn được mời..." ah hóa ra là vậy muốn vào được ngôi nhà đó bạn cần phải tháo giầy và đi lùi lại để vào nhà. Chẳng hiểu vì lẽ gì mà chủ nhân của căn nhà đó là có cái luật như vậy.

Cháu bé mới hỏi: Ông chủ nhà này có phải là người sống đây không thưa chú!

Chậc ai biết, nhưng cũng thú vị đấy.Tìm hiểu chút coi. Chủ nhà làm những điều lạ có lẽ ông ta sống ở đây lẫn với người làm và cũng có thể không có đây nhà không chủ nhân và cũng có thể vừa có vừa không. Phải vào đó thôi nhưng None còn có việc nên không thể. Đáp lời cô bé anh nói. Chủ nhân đương nhiên là ở đây rồi nếu không thì sao có thể mời được chứ. Cháu vẫn ở gần lữ khách đúng chứ vậy lần tới chú cháu mình vào đó nhá. Giờ chú phải đi. hôn cháu bé anh nhanh chóng rời khỏi...

 "thực ra chuyện cũng không có gì thú vi." ...Liệu chú cháu ấy sẽ đưa đến cho chúng ta điều gì... Chắc cũng chả có câu chuyện nào thú vị vì giản đơn rang cũng chỉ là vào một căn nhà hoang, heo hút và nhạt nhẽo.. à không đơn sơ mà thôi.

Tất nhiên là như thế rồi None rời khỏi điền viên và cháu bé, anh vội vã rồi đi, thú thực là tôi cũng không rõ là anh rời đi đâu, nhưng tôi đoán anh ấy đi giải quyết nỗi buồn, vâng có lẽ thế, nỗi buồn ấy không phải là sự lịch sự không văn hóa đời sống thường ngày mà mọi người hay gặp, mà là nỗi buồn hay gặp của sự cô đơn

Anh buồn vì trong cảnh điền viên kỳ quái đó, ngẫm đến chuyện của bản than, anh cũng từng mong muốn có một khung cảnh đẹp yên tĩnh thanh bình, và có một chút kỳ quái để thu hút những con người kỳ quái có phải không? Vâng người ta cũng chả biết tài sản của None có nhiều không, anh giấu có tới mức nào, bởi anh gặp nhiều người quan trọng với nhiều người, anh gặp người giầu có so với nhiều người và anh có những giao dịch tầm cỡ với nhều người tầm cỡ, thế nên chuyện anh có tài sản tầm cỡ mà bé ti hi tới nhiều người chả nhienf thấy cũng là điều dễ hiều.

None buồn bã về điền viên kỳ bí vì sao ư, trong cái khung cảnh nên thơ chốn quê ấy, lại co điêu gì làm anh cảm thấy nó gây nên phiền toái ư, vâng nó còn thiếu cái mà anh đang bắt gặp, cái điền viên ấy, bao năm nay nó vẫn như thế, nó thiếu tiếng trẻ con, thiếu tiếng khóc, tiếng cười và tiêng nô đùa của lũ trẻ, vì đâu nên lẽ... anh ngậm ngùi cho số phận tình cảm của mình, vì đâu mà duyên tình cảm chưa đến với anh, cái sự tiếp nối của dòng đời đang bắt ép anh đi những bước đi chậm chạm, Ôi một câu chuyện chậm chạm bất giác anh nghĩ đến người con gái mình gặp mới đây "giá như" câu chuyện dài hơn chút nữa...